ĐẾN KHI NÀO TA LẠI NẮM TAY NHAU!

“Sau này lớn lên, tớ sẽ lấy cậu làm vợ nhé” cậu bé lấy vòng hoa cỏ dại đội lên đầu cô bé.

“Không được đâu, bố tớ nói, tớ là con gái rượu không được gả cho ai hết, chỉ của riêng bố thôi” cô bé lắc đầu, đưa tay định lấy vòng hoa xuống.

“Vậy tớ sẽ mang thật nhiều rượu ngon qua đổi với bố cậu là được ấy mà” cậu bé lấy tay đội lại vòng hoa cho cô bé.

“Như vậy có được không nhỉ? Tại bố tớ đâu có thích uống rượu đâu” Cô bé bâng khuâng

“Chắc chắn là được thôi, cứ để tớ lo cho” Cậu bé khẳng định

Hai đứa trẻ cứ thế nắm tay nhau chạy đùa trên con đường xuyên qua cánh đồng ngô xanh mướt, đang rì rào theo tiếng gió, mang hương vị đồng quê ngọt ngào.

Một ngày, cô bé để quên hộp bút màu trong giờ mỹ thuật, cô giáo bắt những ai quên mang bút màu ra quỳ trước cửa lớp, cô bé hốt hoảng, khuôn mặt sắp khóc tới nơi vì lo sợ. Cậu bạn thân thấy vậy liền đặt hộp bút màu lên bàn cho cô bé, tự nhận mình quên bút màu. Ra quỳ trước cửa lớp.

Cuối giờ, cô bé vội vàng ra trước cửa, đưa tay nắm tay bạn mình kéo cậu đứng dậy, chân cậu bị tê hết vẫn cười tươi, gãi gãi đầu như không. Cô bé liên tiếp cảm ơn rồi xin lỗi bạn rối rít, mắt ngấn nước cảm thấy ân hận. Cậu bạn xua tay “không sao đâu mà”. Trên đường về cô bé mua cho cậu bạn một cây kem ốc quế thật to để chuộc lỗi, cả hai ăn kem thật vui vẻ.

Trúc Lan ôm cặp trước ngực đi bộ đến trường, thầm mỉm cười nhớ lại những ký ức đã trôi qua rất lâu, thật ngây thơ, vô ưu.

9h sáng, tại văn phòng trường.

Lâm lại bị gọi lên văn phòng vì tội đánh nhau. Học lớp 9, cuối cấp, Lâm thường xuyên bị gọi lên văn phòng khiển trách vì đánh nhau. Nhưng thầy cô lại luôn nương nhẹ với cậu do thành tích học rất tốt, hơn nữa trước mặt thầy cô lại rất nghe lời, ngoài việc thường xuyên đánh nhau ra thì đây quả là một học sinh ưu tú. Nếu không bị thầy hiệu phó bắt tại trận, chắc thầy cũng không tin nổi người có khuôn mặt thư sinh ngồi trước mặt lại có một mặt ngang bướng như vậy.

Trúc Lan đứng trước cửa văn phòng, nhìn thầy hiệu phó ngồi đánh cờ tướng với Lâm như bao lần. Nếu cứ thế này nhìn cậu ấy thật bình yên lạ thường, cậu đã thành một thiếu niên tuấn tú, nhưng thật xa lạ. Cậu không còn là người bạn thưở thơ ấu. Hai thầy trò vẫn chơi cờ say sưa không để ý Trúc Lan xuất hiện.

“Em chào thầy ạ” Trúc Lan lên tiếng.

Thầy hiệu phó mau chóng dẹp bàn cờ, ra hiệu cho Lâm đứng dậy:

“Vào đây em, lại đến xin xỏ gì cho thằng côn đồ mạo danh thư sinh này nữa hả?” Giọng ân cần của một nhà giáo mẫu mực.

“Dạ thưa thầy, em đến để xin lỗi thầy vì lại để thành viên lớp vi phạm nội quy nhà trường, xin thầy cho bạn Lâm về lớp học, tiết sau có tiết kiểm tra ạ. Em xin lỗi thầy nhiều lắm vì không làm tròn trách nhiệm lớp trưởng ” Trúc Lan đầu cúi xuống.

Truyện ngắn: Đến khi nào ta lại nắm tay nhau
Truyện ngắn: Đến khi nào ta lại nắm tay nhau

Thầy nhìn Trúc Lan “Em có lỗi gì mà xin” rồi quay sang liếc Lâm trách móc“cậu coi đó, sao cái mặt cậu coi vậy mà dày thế không biết, cứ để bạn phải lên xin xỏ hộ mình không biết bao nhiêu lần, tôi mà không tự tay bắt cậu, chắc nhiều người còn lầm tưởng về cậu, về lớp đi. Ngày mai, cậu đem bản kiểm điểm có chữ ký phụ huynh lên đây. Xem cậu đó, thật là làm xấu mặt gia đình, nhà trường, bạn bè quá.” Thầy vờ nghiêm nghị, trong lòng lại vô cùng tiếc vì ván cờ đang chơi dở.

“Dạ em xin phép thầy ạ” Trúc Lan khoanh tay cúi chào thầy, bước ra khỏi văn phòng.

Lâm cũng kính cẩn chào thầy, rồi đeo cặp lên về lớp.

Thầy hiệu phó nói với theo: “Lần sau đừng để tôi bắt cậu một lần nữa, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay.”

Lâm cố tình đi nhanh, qua mặt Trúc Lan đi vào lớp, không một lời cảm ơn. Trúc Lan cũng không phiền, vì cậu ta luôn là như vậy.

Buổi sáng như thường lệ, Trúc Lan đang chỉnh lại trang phục trước gương, em gái Trúc Ly đang đứng trước ban công phòng hai chị em, nhìn xuống con đường nhỏ trước nhà, rồi cười tinh quái chạy vào đập vai Trúc Lan

“Kìa, hắn sắp đi ngang cửa nhà mình kìa.”

Lâm đang đi bộ đến trường, ngang qua nhà Trúc Lan, đồng phục học sinh gọn gàng, khoác ba lô trên vai, những lọn tóc hơi xù không vô nếp, tung bay theo bước chân của cậu.

Trúc Lan đứng trên ban công, nhìn cậu đi ngang qua, đứng nép mình sau những chậu dây leo mỏng manh đang rung rinh. Em gái trong phòng thầm cười chị gái.

“Nè em nghe nói anh Lâm sắp chuyển đi nơi khác đấy.”

“Sao em biết vậy?” Trúc Lan hỏi lại

“Thì em học với thằng em họ anh ấy mà. Chắc các bác muốn con về gần bố mẹ để vô nề nếp hơn, sống ở đây với ông bà, coi bộ lông bông quá. Mà sao chị không nói chị thích hắn đi, coi chừng không kịp, chẳng biết bao giờ mới gặp lại đâu đấy ” Trúc Ly làm bộ mặt tiếc nuối.

“Thích hồi nào, lo học đi, còn nhỏ mà nhiều chuyện quá.” Trúc Lan đưa tay với cặp trên bàn mở cửa phòng đi ra.

“Xùy, em nhỏ hơn chị có 1 tuổi thôi nhe, làm như không ai nhận ra. Em là mà là chị, em sẽ nói hết lòng mình, người ta thích lại càng tốt, không thì thôi. Như thế chứng tỏ họ không dành cho mình, chẳng có gì tiếc nuối hết” Trúc Ly chen ra trước chị mình.

Trúc Lan lắc đầu cho bà cụ non, rồi bước theo em gái.

“Bao lâu rồi chị không nói chuyện với anh ấy vậy?” Trúc Ly đưa tay khoác vai chị gái

“Không biết nữa, lâu lắm rồi, từ hồi lên cấp 2 cậu ấy có thèm nói chuyện gì với chị nữa đâu” Giọng Trúc Lan ủ rủ.

“Kỳ ghê, hồi còn nhỏ, hai người thân nhau lắm mà. Em còn nhớ hắn sáng nào cũng sang rủ chị đi học, còn hay cốc đầu em nữa. Anh ta rất thích nắm tay chị, chạy đi trước, bỏ em lại phía sau. Nhiều lúc em tức muốn khóc luôn ý, nhưng nghĩ lại cũng vui ghê. Vậy mà giờ một người đi trước, một người âm thầm nhìn từ sau. Tội nghiệp cho chị tôi quá đi” Trúc Ly than thở.

Hai chị em cứ thế kể lại những chuyện khi còn nhỏ, cảm xúc dạt dào cho đến khi tới trường.

Những ngày cuối năm, cả lớp đưa nhau những cuốn lưu bút, ghi vào đó những lời chúc may mắn dành cho nhau, lưu vào đó những tâm sự của tuổi học trò ngốc nghếch. Cuốn sổ của Trúc Lan cũng đầy trong đó những lời chia sẻ chân thành của bạn bè, sặc sỡ màu bút kim tuyến trang trí và vài bức hình Hàn Quốc nho nhỏ chụp cùng các cô bạn thân, những nụ cười rạng rỡ.

Trúc Lan chần chừ mãi, muốn đưa lưu bút cho Lâm nhưng lại thôi. Ngày thi cuối cùng kết thúc. Trúc Lan chưa kịp đưa lưu bút cho Lâm thì cậu đã ra khỏi lớp, vội vã như thường ngày vẫn thế.

Ngày tổng kết, Trúc Lan được đại diện khối học sinh lớp 9 lên đọc bài phát biểu cảm ơn thầy cô và nhận phần thưởng cho học sinh xuất sắc nhất khối. Trúc Lan bâng khuâng nhìn sân trường một lượt. Đây là nơi mới hôm nào còn lạ lẫm, giờ sao quá thân thương, thầy cô, bạn bè, những tình cảm ngốc xít học trò tất cả đã lưu thật sâu trong trái tim. Đôi mắt Trúc Lan đang cố tìm kiếm hình dáng cậu ấy trong bao nhiêu học sinh kia mà không thấy.

Kết thúc bài cảm ơn bằng cả tấm lòng dành cho ngôi trường cấp 2 thân yêu, Trúc Lan chụp hình kỷ niệm cùng thầy cô và bạn bè, có những giọt nước mắt rưng rưng, có những cái ôm thắm thiết dành cho nhau. Nhưng tâm trí Trúc Lan dường như lại ở chỗ khác, không biết sau hôm nay có thể gặp lại cậu ấy không nên Trúc Lan vội chạy đi kiếm Lâm ở những góc sân trường cậu thường có mặt. Cuối cùng, Trúc Lang lang thang đến sân thể dục sau trường, may mắn Lâm ở đó. Cậu đang ngồi xoa đầu một con chó hoang được cô chủ căn-teen nhận nuôi, nhìn cậu sao mà an nhiên đến lạ. Một lúc sau, cậu đứng dậy, nhìn quanh ngôi trường 4 năm, không biết đáng nhớ hay đáng quên với những ngày lông bông, đánh nhau. Lâm bước đi đến cổng sau của trường ra về.

Trúc Lan chậm rãi bước theo cậu ở một khoảng khá xa, để cậu không để ý. Lâm đi qua mấy hàng quán trước trường, đi ngang qua cánh đồng ngô đang trổ đồng, xanh ngát. Nắng mùa hè chói chan trên những cánh đồng lúa.

Theo đó những hình ảnh khi xưa lại hiện lên, Trúc Lan nhớ khi cấp một hai đứa từng đi ngang qua những chỗ này, hay chạy chơi những chiều hè, mọi thứ vẫn như xưa, vẫn thật yên bình, trong lành. Duy chỉ có tình bạn giữa họ là đổi khác.

Không còn là những ngày gọi nhau đi học, mà chỉ là những lần vô tình thấy cậu đánh nhau ngoài đường, cậu chỉ nhìn Trúc Lan xa lạ rồi bỏ đi. Những lần vác mặt lên văn phòng trường xin lỗi thay cậu, cậu vẫn im lặng đi trước không lấy một lời cảm ơn, cảm tưởng như đó là trách nhiệm của lớp trưởng phải làm.

Dù vậy, Trúc Lan luôn nghĩ mọi thứ sẽ trở lại như trước, cô luôn cảm nhận Lâm vẫn dành sự quan tâm cho mình. Một lần tới tháng, không mang theo đồ bảo hộ, thế là hậu quả có phần khôn lường…Trúc Lan cứ ngượng ngùng không biết làm sao để ra khỏi lớp. Lúc này chỉ còn mình Lâm và cô, cậu ta ném áo khoác đang mặc lên bàn Trúc Lan và nói “Áo dài lắm, khoác vào đi, đợi lớp về hết rồi hẳn về”. Rồi vác cặp đi trước. Một kỷ niệm thật ngại, cũng thật đáng yêu.

Hàng ngày, Trúc Lan vẫn lặng lẽ nhìn cậu đi qua trước cửa nhà, thầm mong cậu một lần quay lại, hay đợi để nói câu “Đi học chung nhé” như hồi nhỏ.

Trúc Lan cứ thế suy nghĩ vẫn vơ, cho đến khi giật mình nhìn thấy Lâm đang đứng trên cây cầu nhỏ bắt ngang con kênh, rất gần với mình, cậu quay lại nhìn Trúc Lan

“Cậu theo tôi thế đã đủ chưa, có chuyện gì muốn nói thì nói đi, cất công cả một buổi chiều, không thấy mệt à?”

Trúc Lan giật mình ngước lên, thấy Lâm đã đứng đó nhìn mình nãy giờ, Trúc Lan đứng im một hồi lâu khó xử, rồi chậm rãi bước tới trước mặt cậu, ấm úng “Mình, mình không cố tình đi theo, chỉ là, muốn cậu viết cho mình vài dòng lưu bút. Hôm nay là ngày cuối cùng bọn mình gặp nhau rồi, chỉ còn mỗi cậu chưa viết.”

Trúc Lan chìa cuốn sổ lưu bút đang ôm trong lòng trước mặt Lâm, cậu lấy tay gạt sang bên vô tình cuốn lưu bút rơi xuống đất “Tôi nghĩ không cần đâu, tôi với cậu đâu có thân nhau đâu, người ta muốn lưu lại những kỷ niệm đẹp, chắc có đủ tình cảm yêu thương của các bạn yêu mến cậu trong đó rồi, tôi viết vào không nên đâu. Tốt nhất là tôi không nên viết.”

Trúc Lan nhìn cuốn sổ nằm trên mặt đất, ánh mắt Trúc Lan thất vọng.

“Nếu không có gì thì cậu về đi, đừng theo tôi nữa. Tôi đi đây, tạm biệt lớp trưởng” Lâm định quay người đi.

Trúc Lan đưa tay níu tay áo cậu lại “Khoan đã, mình còn có chuyện muốn nói với cậu”

Lâm vẫn bình thản nhìn Trúc Lan

“Mình không hiểu mình đã làm gì sai với cậu, sao cậu cứ đối xử với mình như vậy, cậu sắp rời khỏi đây, mình chỉ muốn cậu lưu lại một chút kỷ niệm, ít nhất chúng ta đã học với nhau 9 năm. Khi còn nhỏ chúng ta từng rất thân mà, sao bây giờ lại như vậy? Viết vào nhật ký của mình đôi dòng, không lẽ như vậy khó quá sao?” Mắt Trúc Lan rưng rưng

Im lặng một hồi lâu, Trúc Lan nhìn thẳng Lâm

“Nhưng dù thế nào, cậu vẫn sẽ luôn là người bạn mình yêu quý nhất, sẽ mãi như vậy. Dù cậu đối xử với mình thế nào, thì mình vẫn chỉ luôn nhớ về ấu thơ tốt đẹp của bọn mình.”

Khuôn mặt Lâm vẩn tỏ vẻ thờ ở, nhưng ánh mắt cậu dường như đang rất khó xử, cậu định mở lời nói gì đó thì Trúc Lan bước tới gần cậu, lấy hết can đả, đưa tay giật chiếc cúc áo cũ màu gần đứt trên áo Lâm sau những lần đánh nhau.

“Cho tớ giữ nó làm kỷ niệm nhé” Rồi quay người chạy thẳng. Nước mắt chia tay của cô gái nhỏ đã rơi.

Lâm đứng đó, ngây người nhìn theo. Trên cây cầu nhỏ, một cơn gió thanh xuân vừa khẽ thổi qua tuổi 15 ngày hôm đó.

Truyện ngắn: Đến khi nào ta lại nắm tay nhau
Truyện ngắn: Đến khi nào ta lại nắm tay nhau

Nhiều năm sau, tại buổi chào đón tân sinh viên của khoa báo chí

“Xin mời á khoa, khoa báo chí, bạn Võ Huỳnh Lâm lên có đôi lời chia sẻ với các bạn trong khoa nhân dịp trở thành tân sinh viên” Đàn anh khóa trên đọc lời mời.

Ở dưới râm ran, không hiểu sao lại là á khoa mà không phải là thủ khoa như mọi khi.

Một lúc lâu vẫn không thấy ai lên, MC lại một lần nữa mời “Võ Huỳnh Lâm”.

Một người ngồi bên cạnh một tên đang đeo phone nghe nhạc, đập mạnh, ra dấu có người bên trên mời hắn lên sân khấu. Cậu ta vội tháo phone xuống, chỉnh trang lại trang phục, bước ra giữa lối đi, để lên sân khấu.

Các giọng nữa trầm trồ, khen ngợi một chàng trai có ngoại hình bắt mắt, tuy áo pull, quần jean đơn giản, trẻ trung, có chút phóng khoáng và toát lên một sự thu hút kỳ lạ từ sự tự do mang lại. Cậu bước lên bục phát biểu, lấy tay gõ gõ vào micro, làm nó phát ra một tiếng kêu chói tai. Những người vừa có ý khen ngời cậu trước đó liền nhăn mặt vì thái độ quê mùa của cậu. Cậu liền cười một nụ cười tươi rói xua tan bầu không khí có vẻ lạ lẫm xung quanh.

Một nữ sinh viên mới, ngồi ở hàng ghế giữa ánh mắt háo hức kỳ lạ, nhìn xung quanh kể từ lúc cái tên “Võ Huỳnh Lâm” vang lên. Và cảm giác thật ấm áp khi thấy cậu cười tươi rói như vậy, sau thật nhiều năm không còn được nhìn nụ cười đó. Cậu đã trở thành một chàng trai thật tự tin, họ lại có duyên học chung, nhưng dường như sau bao năm đã có một khoảng cách thật xa giữa họ.

“Xin mời á khoa của chúng ta chia sẻ về cảm xúc của bạn khi trở thành tân sinh viên và đạt được điểm số thật cao trong kỳ thi đại học vừa rồi” MC mời Lâm chia sẻ.

“Lời đầu tiên cho phép em xin chào tất cả thầy cô, các anh chị khóa trên và các bạn tân sinh viên như em có mặt trong buổi chào đón tân sinh viên hôm nay”

Một tràng pháo tay dưới khán đài vang lên.

“Chắc các bạn tò mò lắm vì sao không phải là thủ khoa mà lại là á khoa lên phát biểu đúng không. Thật may mắn cho tôi vì bạn thủ khoa đã có một suất học bổng đi nước ngoài du học trước khi biết được mình đạt vị trí thủ khoa, nghe nói bạn ấy đẹp trai lắm, tiếc thật, tôi cũng muốn tìm đối thủ về mảng nhan sắc này.” Lâm hơi nhếch môi và nghiêng đầu

“Nhưng vì thế nên tôi mới có cơ hội đứng đây để thế chỗ cậu ta lên phát biểu” Lâm lại nở một nụ cười.

Ở dưới cười to vì độ tự tin thái quá, vài tiếng nói râm ran, tò mò về thủ khoa đạt số điểm cao nhất trong lịch sử khoa báo chí, tiếc vì không được mặt cậu ta, nếu không chắc có sự cạnh tranh giữa hai chàng trai xuất sắc này.

“Mỗi tân sinh viên ngồi đây, có một lý do để chọn khoa báo chí, có thể là yêu thích, có thể là theo truyền thống gia đình. Nhưng riêng tôi, tôi thi vào khoa này vì muốn theo đuổi một cô gái” Lâm thản nhiên nói ra lý do.

Ở dưới ồ lên, các chàng trai bồi một tràng pháo tay thật lớn cho sự thẳng thắn của anh chàng này. Các cô gái thì tỏ ý tiếc rẻ vì hoa đã có chủ, cũng thắc mắc không biết ai là người mà cậu ta theo đuổi.

Tràng pháo tay chưa ngớt, Lâm tiếp tục nói

“Thật ra thì tôi không theo đuổi ai đâu. Tôi thực sự rất thích báo chí, chỉ thích thôi, tôi chưa từng có ý định thi vào khoa báo chí, nhưng khi biết được một người bạn thân rất lâu rồi chưa gặp, người mà tôi cảm thấy vô cùng có lỗi sẽ dự thi khoa này. Tôi đã quyết tâm sẽ thi đậu báo chí để được học cùng cô ấy và mong sẽ được làm bạn với cô ấy như khi còn nhỏ.”

Không khí có vẻ lắng đọng đôi chút, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ tình bạn của chàng trai đang nói đó. Trúc Lan ánh mắt suy tư nhìn cậu, tay nắm chặt cuốn sách đang đặt trên đùi.

“Và cuối cùng tôi muốn dành riêng lời này đến cô ấy, mình vẫn còn giữ cuốn lưu bút lần cuối cùng chúng ta gặp nhau mà cậu bỏ lại, mình đã viết kín những trang còn lại những tâm sự dành cho cậu rồi. Xin lỗi cậu rất nhiều, cho mình cơ hội để lại làm bạn nhé, bạn thân!”

“Cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội đứng đây để bày tỏ suy nghĩ của mình, cảm ơn rất nhiều.” Lâm bước ra giữa sân khấu cúi chào

Một tràng pháo tay thật lớn dành cho cậu, một á khoa với vẻ ngoài tự tin, và một tâm sự sâu lắng cho tình bạn của cậu.

Trúc Lan đã âm thầm ra khỏi hội trường trước khi Lâm kịp tìm kiếm cô bạn. Lúc bước xuống dưới Lâm đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai quen thuộc, cũng chưa kịp nhận ra cô bạn đã ra khỏi chỗ.

Buổi chiều, tại thư viện.

Trúc Lan đang chăm chú đọc sách, một người đến ngồi bên cạnh, viết gì đó vào mảnh giấy, đưa đến trước mặt Trúc Lan “Làm phiền bạn, quay sang nhìn tôi”. Trúc Lan liền quay sang người bên cạnh, thấy Lâm đang ngồi đó, chợt giật mình, bối rối lại nhìn xuống sách.

Lâm lại đưa mảnh giấy sang “Tìm gặp cậu khó quá, cậu tránh mặt mình phải không?”

Trúc Lan quay sang lắc đầu vô tội. Lâm khẽ mỉm cười viết vào giấy “Ra ngoài nói chuyện nhé”. Trúc Lan gật đầu, thu dọn sách vở nhét vào ba lô rồi theo Lâm ra khỏi thư viện.

Hai người ngồi xuống ghê đá dưới tán cây trong sân trường

“Cậu càng lớn càng xinh đẹp đó nhé, lâu rồi không gặp, bắt tay một cái làm quen lại nào” Lâm mở lời, đưa tay ra trước mặt.

Trúc Lan lấy tay đập mạnh “Bớt nói giếu cợt lại đi, giờ cậu lại muốn nói chuyện với mình rồi sao? Còn tưởng cậu không bao giờ nói nữa chứ. Sao khi học cấp hai lại có thái độ hằn học với mình như vậy?”

“Vẫn còn giận hả, hiểu nhầm thôi, là lỗi do mình hồi nhỏ không hiểu chuyện” Lâm cười xuề xòa, hối lỗi.

“Vẫn không hiểu sao cậu lại như vậy, làm mình khổ sở tìm cách giải thích mãi không được.” Trúc Lan trách móc

“Nói cậu đừng cười nhé, mình thấy thật xấu hổ đây, cậu còn nhớ hồi cuối năm lớp 5 chuẩn bị lên lớp 6 không?” Lâm hỏi

Trúc Lan gật đầu “Nhớ, sao vậy, giờ lại lôi cái thời xa xăm đó ra làm chi đây?”

“Ừ thì, hồi đó, lúc mình tạt qua nhà cậu, đinh rủ cậu đi chơi, em gái cậu nói cậu đến nhà Khoa. Mình cũng chạy đến đó, thấy cậu tặng cho Khoa cái cặp thật đẹp, còn nắm tay cậu ấy nữa, nên mình rất bực, đúng hơn là ganh tị. Tức giận vì cậu chưa bao giờ tặng mình món quà đẹp vậy. Thêm nữa cậu lại rất quan tâm cậu ta như thể cậu ta là bạn thân cậu nên mình mới hằn học.” Lâm hơi nhăn mặt xấu hổ.

Trúc Lan trợn tròn mắt “Thật đó hả, chỉ có vậy thôi mà suốt 4 năm cấp 2 coi mình như kẻ thù vậy đó, không thể tin nổi. Cậu không biết là nhà Khoa rất nghèo, xuýt nữa phải nghỉ học vì không có tiền đóng học, cô giáo bàn với mình muốn tặng bạn ấy một bộ sách lớp 6, với một cái cặp để bạn đi học thôi, có vậy mà cũng giận. Sao không hỏi rõ ràng?”

“Thì mình mới nói là lỗi của mình, không chịu hỏi rõ, nên cứ mặt lạnh với cậu. Sau này, Khoa nó có kể với mình, nó nói là lúc đó cảm ơn cậu và cô giáo nhiều lắm. Mình thấy ngại với cậu vô cùng, mà không biết mở lời sao, nên cứ như vậy mãi. Nhiều lúc muốn xin lỗi cậu lắm nhưng lại cứng họng, làm ra vẻ thờ ơ đáng ghét. Ôi, nói chung là xin lỗi cậu, xấu hổ thật.” Lâm nghiêng đầu.

“Đến giờ mới nói ra thì có ích gì đâu, biết lỗi mà vẫn còn lì lợm. Mà hồi đó sao cậu đánh nhau nhiều vậy, khổ công mình phải lên xin xỏ mãi, không được một lời cảm ơn” Trúc Lan trách

“Nè, nói thật là do cậu, nên mới ra vậy đó” Lâm làm bộ xị mặt.

“Sao? Mình đâu có xúi dục cậu, nói xàm, tự đi đánh nhau rồi đỗ lỗi cho người khác.” Trúc Lan dơ tay đập vào lưng Lâm một cái.

“Nói cho cậu biết nhé, dù rất giận cậu, mình vẫn âm thầm dõi theo cậu đó. Mấy lần học thêm ban đêm đi về, mình vẫn đi theo sau cậu cho đến khi cậu về nhà, mới an tâm đấy. Có lần trên đường về, một thằng lớp trên, nó bám theo cậu, đầy mờ ám, chắc muốn tán tỉnh cậu. Mình chặn đường nó lại, nó mắng mình “nhãi ranh”, làm phiền chuyện nó. Thế là nó đánh mình, mình đánh lại nó, chảy máu miệng. Vậy là hôm sau nó lại rủ bạn nó tới trả thù. Cứ đánh qua, rồi dây mơ rễ má, làm mình phải kết bạn thêm với vài đứa đàn anh khác để không bị ức hiếp. Rồi dần dà thành ra như thế. Không thoát được. Kết cục là bị trả về cho bố mẹ.” Lâm kể lại

“Vậy mình cũng có một phần lỗi phải không ta, coi như huề đi nhé.” Trúc Lan cười đập nhẹ vai Lâm.

Lâm chợt đứng dậy, kéo tay Trúc Lan đứng dậy theo “Theo mình đến chỗ này đi, mình phát hiện ra một chỗ có cánh đồng ngô đẹp lắm, y như ở quê mình ấy.”

Trúc Lan ngồi sau xe Lâm, tâm trạng khá thoải mái sau khi gỡ bỏ được những thắc mắc trong lòng. Họ rời xa thành phố, những con đường miền quê hiện ra, đã thấy cánh đồng đồng ngô đang trổ cờ, không khí yên bình, thanh thản tràn ngập.

Xuống xe, Lâm vô tư nắm lấy tay Trúc Lan dấn đến ruộng ngô, y như khi còn bé vẫn thường làm vậy.

Cả hai ngồi xuống một bãi cỏ ven con đường giữa cánh đồng ngô. Lâm rút ra cuốn sổ lưu bút mà Trúc Lan đánh rơi năm đó đưa cho cô

“Mình ghi lưu bút trong đó rồi nhé, nhiều ơi là nhiều, hết giấy luôn. Những năm xa cậu, mỗi lần nhớ cậu lại ghi một ít đến hết giấy luôn, còn vẽ cả tranh cho cậu nữa đó”

Trúc Lan hăm hở mở lưu bút ra đọc, lúc thì cười, lúc lại nhăn mặt nhìn Lâm “Sao vẽ mình xấu quá vậy, đừng vẽ thì tốt hơn đấy.”

“Mình đã cố hết sức, từ nhỏ đã không có khiếu vẽ nên mới cho cậu hộp bút màu đó, nhưng được cái mình viết cũng ổn nhỉ” Lâm tự tin.

“À, mà sao cậu biết mình thi khoa này mà thi theo vậy?” Trúc Lan hỏi

“Nói ra, trái đất tròn, cái tên mà đánh nhau với mình, vì mình tưởng nó theo làm phiền cậu đó, vô tình gặp nó ở hội trại quân sự hè năm lớp 11, gặp lại ôn kỷ niệm. Thật ra, hồi đó nó thích Trúc Ly cơ, theo cậu định nhờ cậu đưa quà hộ Trúc Ly, còn mình thì không hỏi rõ, đánh nhau với nó. Nó vẫn liên lạc với Trúc Ly nhà cậu, thế là mình vẫn biết thông tin về cậu đó.” Lâm kể.

“Vui thật, để khi nào mình tra hỏi cái Ly mới được. Mà mình vẫn giữ hộp bút màu cậu cho mình mượn với cả cái cúc áo xin làm kỷ niệm lúc chia tay cậu đó” Trúc Lan hào hứng

“Mình nhớ cậu còn giữ một cái áo khoác của mình lúc mình giúp cậu ra khỏi lớp nữa mà” Lâm cười tinh quái

Trúc Lan sựt nhớ, lấy hai tay che mặt xấu hổ “Sao lại nhắc lại chuyện đó vậy, ngại quá đi.”

Lâm cười thoải mái, khoác vai cô bạn, cả hai cứ thế kể lại những kỷ niệm cũ và những chuyện đã xảy ra khi sau khi cả hai không gặp nhau. Quên đi hết những lúc không vui và những hiểu nhầm trẻ con.

Trên đường về, Lâm huýt sáo một bài, tâm trạng vui vẻ, còn Trúc Lan tận hưởng những cơn gió mát thổi qua mặt.

“Này Lan có biết ước mơ của Lâm là gì không?” Lâm ngừng huýt sáo

“Trồng một cánh đồng ngô hả” Trúc Lan trả lời.

“Không phải đâu, nhỏ giờ tớ vẫn chỉ có một ước mơ, đó là làm thật nhiều tiền, mua thật nhiều rượu để đến nhà cậu đổi cô con gái rượu này của bố cậu đó” Giọng Lâm chân thành.

Trúc Lan chợt dâng lên cảm xúc xốn xang “Vậy thì phải bắt đầu từ bây giờ đi nhé”

Trúc Lan dựa vào lưng Lâm trên đường về thành phố.

3, Theo Reviview 365 tổng hợp