Ở Ấn Độ xưa kia có một chàng trai trẻ vì bệnh tật mà qua đời. Vào giây phút lâm chung, chàng nhìn thấy Phật tổ xuất hiện tiến lại phía mình, Phật tổ trong tay còn cầm một chiếc rương nhân từ nói: “Chúng ta đi thôi con”. Chàng trai nhìn Phật tổ cầu khẩn: “Thưa Phật tổ, cuộc đời con chóng vánh quá, con vẫn còn rất nhiều nguyện vọng muốn làm, rất nhiều việc con vẫn chưa hoàn thành”.

Khi bạn mất đi một thứ gì đó, có nhất định phải theo đuổi để giành lại không?

Phật tổ đáp: “Ta rất tiếc, nhưng đến lúc con phải đi rồi”. Chàng trai nhìn Phật tổ và hỏi: “Thưa Phật tổ, trong cái rương này của Ngài có vật gì vậy?”. Phật tổ trả lời: “Trong chiếc rương này là di vật của con”. Chàng trai băn khoăn hỏi: “Di vật của con sao? Ngài muốn nói tới tiền bạc, trang sức và những vật dụng cá nhân của con phải không?”.

Phật tổ lắc đầu mỉm cười: “Những thứ đó chưa bao giờ thuộc về con cả, chúng đều thuộc về địa cầu”. “Vậy đó có phải là ký ức của con không?” Chàng lại hỏi. Phật tổ nói: “Không phải, ký ức của con thuộc về thời gian”. “

“Vậy chắc đó là thiên phú của con” – Chàng trai nói. “Không phải, thiên phú ấy thuộc về cảnh giới giác ngộ của con”.

“Chẳng lẽ đó là bạn bè và người thân của con?”. Phật tổ trả lời: “Không phải, họ thuộc về trái tim con”. “Vậy nhất định là thân thể của con rồi” Chàng quả quyết. Phật tổ nhìn chàng trai lắc đầu: “Thân xác con không bao giờ là của con, nó thuộc về cát bụi”.

Khi bạn mất đi một thứ gì đó, có nhất định phải theo đuổi để giành lại không?

Chàng trai suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh khẳng định: “Vậy thì chắc chắn di vật của con chính là linh hồn của con”. Phật tổ nhìn chàng trai một lúc rồi nói: “Con hoàn toàn sai rồi, linh hồn của con thuộc về ta”.

Chàng trai rưng rưng nước mắt. Những gì anh vẫn nghĩ là thuộc về mình, những gì anh luôn ôm giữ thật chặt khi còn sống, trong khoảnh khắc cuối cùng này anh chợt phát hiện rằng, chúng đều không phải của bản thân anh. Anh nhận cái rương từ tay Phật tổ rồi mở ra, chàng trai vô cùng ngạc nhiên khi thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ vật gì cả! Anh đau khổ hỏi Phật tổ: “Chẳng lẽ từ trước đến giờ con chưa từng có gì sao? Thứ gì mới thực sự thuộc về con?”. Phật tổ trả lời: “Những thứ thoảng qua trong nháy mắt khi con còn sống đều là của con”.

Chàng trai lúc đó mới giật mình, bàng hoàng tỉnh ngộ. Những thứ anh đã bỏ cả cuộc đời để theo đuổi, để cố gắng giành được đều chỉ là thoảng qua trong nháy mắt, ngay cả thân xác cũng không phải của anh. Tiền tài, địa vị, nhà cửa… tất cả bây giờ anh đều không thể mang theo.

Khi bạn mất đi một thứ gì đó, có nhất định phải theo đuổi để giành lại không? Kỳ thật, bạn mất đi là bởi vì thứ ấy chưa bao giờ thực sự thuộc về bạn.

Cuộc sống quá mệt mỏi là vì sao? Bởi vì một phần nhỏ là do cuộc sống những phần lớn là do lòng tham quá lớn tạo ra.

Khi bạn mất đi một thứ gì đó, có nhất định phải theo đuổi để giành lại không?

Có phải tình yêu thương sẽ bị hòa tan bởi thời gian? Tình yêu thương có thể khiến con người quên đi thời gian nhưng thời gian cũng có thể khiến con người quên mất tình yêu thương. Có những người gặp nhau là yêu thương nhau, đó là duyên phận an bài. Có những người yêu thương nhau nhưng không thể đi cùng nhau, đó cũng là bởi duyên phận an bài.

Đời người họa phúc luân phiên, vui buồn luân chuyển giống như một trái tim được chia thành hai ngăn. Một bên là nơi cư trú của niềm vui. Một bên lại là nơi cư trú của buồn phiền. Vậy nên, có vui cũng đừng vui vẻ quá mức, cười quá lớn sẽ đánh thức bên bi thương.

Nhân duyên kiếp này, kiếp sau khó gặp lại. Vậy nên, đối với người thân, bạn bè hãy trân quý mỗi lần gặp gỡ, bởi vì đời của một người không phải là sẽ kéo dài mãi mãi, thân người cũng là khó được nhất.

(Reviews365 tổng hợp)