- Xem ngay 3 bài học thú vị về sự kỳ vọng trong cuộc sống
- Đời là bể khổ nhưng khổ hay không là do bản thân
- Không cần phẫu thuật, hãy sửa tướng mình theo cách cổ nhân truyền lại
“Đời người có vay có trả” hay “Luật nhân quả không chừa một ai” là những câu nói chắc hẳn ai cũng thường xuyên được nghe đến. Nhiều người than thở rằng, tại sao cuộc sống lại toàn buồn phiền, căng thẳng và bất công. Vậy nghiệp từ đâu mà ra. Chính là từ quy luật nhân quả.
Luật nhân quả là gì?
Theo nghĩa Hán Việt, nhân quả được ví như những hạt giống mới nảy mầm và quả được tạo ra sau quá trình phát triển. Cũng như trong cuộc sống của chúng ta, nhân biểu hiện cho hành động, quả thể hiện kết quả của quá trình thực hiện hành động đó.
Nếu ta gieo nhân tốt đẹp ở hiện tại, chắc chắn trong tương lai ta sẽ gặt hái được những quả ngon ngọt. Ngược lại, nếu ta gieo nhân xấu trong hiện tại, quả hái được trong tương lai chắc chắn sẽ là quả xấu quả thối. Người ta còn gọi đó là nghiệp phải trả cho hành động sai trái trong quá khứ.
Hai câu chuyện nhân quả luân hồi
1. Hoàng đế nước Lương và thiền sư trả mạng
Một câu chuyện nhân quả kiếp trước vì vô tình nhưng vẫn phải trả mạng: có một thiền sư nước Lương rất siêng năng thiền định và có sức mạnh siêu nhiên, mọi người gọi ông là bậc thầy thiền sư. Hoàng đế nhà Lương (502-549 SCN) nghe người khác kể về vị Sư Phụ cao nhân này nên rất kính trọng, muốn gặp nên ông, Hoàng đế đã sai người đi tìm vị thiền sư đến cung điện của mình.
Một ngày nọ, Hoàng thượng nhà Ngô và Hoàng đế của nước Lương đang cùng chơi cờ với những người khác. Chợt có sứ giả đến báo tin: “Vị thiền sư mà bệ hạ đang tìm người đã đến rồi.”
Hoàng đế nước Lương đang tập trung đánh cờ, muốn ăn con tốt của đối phương nên lớn tiếng nói: “Giết!” Sứ giả đi nhanh báo tin cho thừa tướng cho chém vị thiền sư.
Khi ván cờ kết thúc, Hoàng đế nhà Lương nhớ lại lời thỉnh báo của sứ giả và truyền: “Cho mời Sư phụ vào”.
Sứ giả đáp: “Bệ hạ vừa hạ lệnh giết vị thiền sư, thừa tướng đã cho lệnh giết”.
Hoàng đế nước Lương rất buồn, bèn hỏi: “Trước khi chết, Sư phụ đã nói gì?”
Sứ giả nói lại lời vị thiền sư: “Ta biết này không có tội nhưng kiếp trước ta là một nông dân, khi đào đất dùng xẻng, lỡ tay giết chết một con giun đất. Hoàng đế lúc đó là con giun đất, nên bây giờ ta đã phải chịu quả báo này”. Hoàng đế nước Lương nghe xong đã rơi nước mắt và hối hận.
Trả nợ, trả mạng là quy luật của vũ trụ không thể tránh khỏi. Người nông dân trong kiếp trước đã vô tình giết một con giun đất, Hoàng đế nước Lương của đời này đã vô tình giết một vị thiền sư. Nhưng cho dù là vô tình hay cố ý thì luật nhân quả đều phải trả cho đủ, không ai lấy quá của ai thứ gì, không ai có thể giảm bớt nghiệp lực mà đã gây ra cho người khác. Cho dù là qua luân hồi hàng ức kiếp nếu món nợ chưa hoàn trả xong thì cũng sẽ triển hiện ra kiếp này, hoặc kiếp sau. Sát sinh sẽ tạo nghiệp lực rất lớn.
Có người cho rằng kiếp này câu cá bao nhiêu cũng được, bất chấp kiếp sau không biết nhân quả có đến không nhưng họ vẫn làm vì điều đó thỏa mãn thú vui của họ. Vì vậy, một số người có có gan để tham lam, trộm cướp, gian dâm, và hại người… Mà không cần nghĩ luật nhân quả có tồn tại hay không.
Tuy nhiên, luật của Trời rất rõ ràng, minh bạch và không sót một ai. Khi không quan tâm đến kiếp sau vì đang sống tốt ở kiếp này, nhưng Trời sẽ có an bài cho từng người tùy theo nhân quả và đức nghiệp của một người ở từng kiếp của họ! Không ai có thể thay đổi luật nhân quả vì đó là theo lẽ tự nhiên.
2. Nợ kiếp trước đầu thai làm ngựa để hoàn trả
Câu chuyện xảy ra tại làng nhỏ tỉnh Hà Bắc, đó là kinh nghiệm bản thân của một nông dân tên Hoàng Thành. Hoàng Thành kết hôn với một người con gái đức hạnh khi ông còn trẻ. Theo phong tục địa phương, mẹ chồng thường đeo cho con dâu một đôi vòng vàng như vậy được dân làng coi sẽ là lễ cưới hỏi thịnh soạn nhất thời bấy giờ. Vợ của ông cảm kích tấm lòng của gia đình chồng và mẹ chồng, nên vợ ông rất thích và thường xuyên đeo nó vào cổ tay. Gia đình ông cũng trở nên rất hạnh phúc sau khi kết hôn.
Một hôm cô con dâu đang trong bếp ngồi rán cá thì đôi vòng trên cổ tay luôn gõ vào thành chảo, sợ làm hỏng chiếc vòng yêu thích của mình, cô vuốt ve đôi vòng và đặt lên bệ bếp. Sau đó cô ấy bận rộn làm việc và chiên các nguyên liệu khác. Lúc này, người hàng xóm tên Vương ghé qua chơi, Vương đang trò chuyện cười nói rồi một lúc sau đã vội vã ra về mà không biết lý do. Cô con dâu xào thêm các món ăn khác và rửa tay để vào bếp lấy đôi vòng từ trên bệ. Cô hoảng hốt: “Ôi chiếc vòng đã biến mất đâu mất rồi!”. Vợ của Hoàng Thành tìm kiếm khu vực xung quanh bếp, hết lần này đến lần khác nhưng không thấy dấu vết của đôi vòng đâu, người vợ khóc lóc đau khổ. Hoàng Thành về nhà, nhìn thấy người vợ đang khóc, anh hỏi chuyện gì đang xảy ra, an ủi cô và nói: “Lát nữa ta sẽ mua cho nàng đôi mới”.
Người tên Vương đã chết sau đó vài năm. Một ngày trước khi công việc ở trang trại nghỉ việc Hoàng Thành đang cho gia súc ăn ở trang trại, thì chiều đó có một con ngựa con đột nhiên chạy ra ngoài đi vào trong làng, có vẻ như ngựa con đang học cách trưởng thành nên nóng vội muốn ra ngoài vui chơi. Mọi người đã giành nhau để bắt ngựa con khi nhìn thấy nó. Cả làng đuổi theo ngựa con cả buổi chiều nhưng không ai bắt được ngựa con. Mệt mỏi nên mọi người đành thôi không giành ngựa con về nhà mình nữa mà quay về nhà để nghỉ ngơi.
Thật kỳ lạ, vào buổi tối ngựa con quay lại trang trại mà không hề vội vàng sợ hãi mọi người nữa. Lúc này, Hoàng Thành đang trộn thức ăn cho gia súc. Nhìn thấy con ngựa bị người ta bắt vào chuồng, anh đến lấy tay vỗ nhẹ vào mông con ngựa con, con ngựa con bước vào chuồng không chút ngại ngùng. Hoàng Thành đưa tay vòng qua cổ ngựa con một chiếc dây nắm chặt dây ngựa, dắt dây con ngựa ngoan ngoãn đi theo và Hoàng Thành buộc ngựa con ở một cái cột trong chuồng rất chặt và cẩn thận.
Khoảng 20 ngày sau khi trang trại đóng cửa họ cho cho mỗi người một con súc vật được mang về nhà. Chập tối hôm đó Hoàng Thành dắt chú ngựa con về nhà. Sau một thời gian nuôi ngựa con lớn hơn anh đã mang con ngựa ra chợ và bán nó. Vào ngày thứ hai sau khi bán con ngựa, Hoàng Thành ngủ một giấc mơ, trong giấc mơ, người hàng xóm tên Vương đến gặp anh ấy và nói với Thành về việc lấy trộm chiếc vòng của vợ anh, và nói rằng kiếp trước em nợ gia đình anh một món đồ, kiếp này em sẽ làm ngựa để trả nợ anh. Bây giờ, khoản nợ của chúng ta coi như đã xóa. Nói xong, Vương quay lưng bỏ đi trong giấc mơ.
Hoàng Thành tỉnh dậy sau giấc mơ của mình anh vội vàng gọi cho vợ và hỏi lại câu chuyện vợ anh đã bị mất đôi vòng tay như thế nào, sự việc xảy ra trước khi mất có phải đã gặp Vương không. Sau khi vợ kể lại câu chuyện cũng rất đúng với gặp Vương trong giấc mơ nói lại, Hoàng Thành đếm số tiền bán con ngựa, số tiền này chỉ đủ để mua một đôi vòng tay vàng. Hoàng Thành dù sự việc đã qua lâu nhưng không quên chuyện này, và anh ấy thường nói về nó khi gặp mọi người.
Người kiếp này làm điều xấu, kiếp sau sẽ chuyển sinh thành người hay súc vật, đồ vật để phải trả ơn cho kiếp trước. Lưới trời khó thoát, dù làm gì có thể qua được mắt người thế gian nhưng đều có sự chứng kiến của Trời, của Đất.
Cổ nhân cũng có câu nói: “Trên đầu ba thước có thần linh”, để nói rằng thần Phật ở khắp mọi nơi, đều có thể dõi theo con người dưới nhân gian. Ai làm việc tốt hay việc xấu đều có sổ sách ghi lại, đến lúc cần hoàn trả nghiệp món nợ đều không thoát được luật nhân quả đã gây ra.
Hoàn trả nhân quả là thuận theo lẽ tự nhiên, trong cuộc đời có vay, tất nhiên phải có trả. Thứ không thuộc về mình dù tranh giành cũng không có được, thứ thuộc về mình dù mất đi cũng đều được hoàn lại một cách công bằng. Không ai lấy quá đi của ai được.
Để lại bình luận
5