Câu chuyện cuộc sống về sự trì hoãn của vị hòa thượng

Có một vị hòa thượng quyết chí đi xa để học tập. Một hôm, vị sư thầy hỏi: “Khi nào con lên đường?”

Vị hòa thượng đáp: “Tuần sau con sẽ bắt đầu đi. Vì đường xa nên con đã nhờ người đan vài đôi giày cỏ, sau khi lấy giày con sẽ lên đường.”

Sư thầy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hay là như thế này đi, ta sẽ nhờ các tín chúng quyên tặng giày cho con.”

Qua hôm sau, có đến vài chục người đem giày đến tặng và giày được chất đầy cả một góc căn phòng thiền.

Ngày tiếp theo, lại có một người mang ô đến tặng cho vị hòa thượng. Hòa thượng thắc mắc nên hỏi: “Tại sao tín chủ lại tặng ô?”.

Người nọ đáp: “Sư thầy nói rằng hòa thượng chuẩn bị đi xa, trên đường có thể gặp mưa lớn, nên sư thầy nói với tôi có thể tặng hòa thượng một chiếc ô không?”

Thế nhưng không chỉ có một người mang ô đến tặng. Tối hôm đó, trong phòng thiền đã chất khoảng 50 chiếc ô các loại.

Giờ học buổi tối kết thúc, sư thầy bước vào phòng thiền của vị hòa thượng rồi hỏi: “Giày cỏ và ô đã đủ dùng chưa?”

Hòa thượng chỉ vào đống ô và giày cỏ chất cao như ngọn núi nhỏ trong góc phòng nói: “Dạ, đủ rồi ạ! Nó nhiều quá con không thể mang tất cả đi được.”

Sư thầy liền nói: “Vậy sao được? Trời có lúc nắng lúc mưa, con cũng không thể tiên liệu được mình phải đi bao xa, phải trải qua bao nhiêu lần mưa gió. Nhỡ đâu giày cỏ đi rách hết, ô hư hỏng hay bị mất thì lúc đó con phải làm sao?”

Ngừng một chút, ông lại tiếp tục: “Trên đường đi, chắc chắn con sẽ gặp không ít sông suối, ngày mai ta sẽ có lời nhờ tín chúng quyên thuyền, con hãy mang theo…”

Nghe đến đây, vị hòa thượng chợt hiểu được ý trong lời sư phụ. Hòa thượng vội quỳ rạp xuống đất và nói: “Đệ tử sẽ xuất phát ngay bây giờ và sẽ không mang theo bất cứ thứ gì ạ.”

Bài viết dành cho ai muốn bắt đầu nhưng còn đợi điều kiện hoàn hảo.
Bài viết dành cho ai muốn bắt đầu nhưng còn đợi điều kiện hoàn hảo.

Chúng ta thường tìm lý do để không phải bắt đầu

Cũng như vị hòa thường trong câu chuyện trên ta luôn tìm cách trì hoãn không bắt đầu vì việc lấy lý do cho những việc liên quan dễ dàng hơn là thực sự hành động, thực hiện quyết tâm của mình. Thế nên hòa thượng trẻ mới đợi người ta tặng giày cỏ, ô hay thuyền rồi mới lên đường đi xa học tập.

Mỗi khi chuẩn bị làm việc quan trọng, ta thường có tâm lý ngại bắt tay vào thực hiện nên tìm cớ để hoãn lại bằng việc trước khi làm việc quan trọng, ta thực hiện vô số công việc phụ chẳng liên quan như lướt facebook, đọc báo, ngủ trưa, tìm đồ ăn…

Sự trì hoãn có vẻ như có lý để tạo cho chúng ta cảm giác rằng mình chưa đủ điều kiện hoặc chưa đủ "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" để xuất phát. Ví dụ như một người bán hàng cho rằng mình chưa bán được nhiều hàng vì ảnh mình chưa đẹp vì mình không có máy ảnh xịn, đợi khi nào có thì mình mới bắt đầu.

Hay như có người cho rằng mình có nhiều ý tưởng hay ho, táo bạo lắm nhưng vì chưa có tiền, chưa có vốn nên không thể thành công như người ta.

Bên cạnh đó, việc theo đuổi kế hoạch giảm cân hay quyết tâm học thêm ngôn ngữ mới, ôn luyện cho các kỳ thi quan trọng... là điều khó khăn, bởi có nhiều yếu tố tác động khiến ta muốn trì hoãn. Mọi lý do đều đưa ra là vì chưa có cái này, chưa có cái kia nên chưa thể làm được.

Những thứ họ nhắc đến đề nằm ngoài khả năng kiểm soát của bản thân, thế nên không biết họ trì hoãn, chờ đợi đến bao giờ mới được đủ điều kiện hoàn hảo để bắt đầu cơ chứ?

Thậm chí, có những người nhận ra rắc rối của mình khi cứ trì hoãn nhưng để thoát ra khỏi cạm bẫy này không hề là việc dễ dàng. Ví dụ mỗi khi cầm tới sách vở để ôn thi là bạn lại buồn ngủ, muốn bắt đầu giảm cân hôm nay thì có người mời bữa ăn sang chảnh, toàn đồ ăn yêu thích...

Kết quả là cứ thế bạn lãng phí thời gian của bản thân, trong khi đó thời gian lại là phương diện cần keo kiệt vì đó chính là vàng bạc, là thứ quý giá mà mất đi rồi ta không thể có lại được.

Bài viết dành cho ai muốn bắt đầu nhưng còn đợi điều kiện hoàn hảo.
Bài viết dành cho ai muốn bắt đầu nhưng còn đợi điều kiện hoàn hảo.

Trì hoãn chỉ là trở ngại về tinh thần

Hiện nay "căn bệnh trì hoãn" ngày càng tràn lan, khiến nhiều người khó khăn trong việc đạt được mục tiêu của mình. Bạn có thể đi ngủ trong lo lắng, đi chơi trong bồn chồn vì mọi việc chưa được làm nhưng vẫn nghĩ rằng mọi việc cứ phải để mai tính!

Nhiệm vụ khó khăn mà ta muốn trốn tránh vẫn nằm yên đó, không hề mất đi cho dù ta có làm vô số việc không liên quan trước đó.

Bạn cần tỉnh táo nhắc nhở mình rằng: Cứ thế sẽ không giải quyết được vấn đề, chỉ đang kéo dài thời gian thêm. Thế nên việc trì hoãn chỉ làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn bản chất ban đầu của nó mà thôi.

Bạn phải sớm nhận ra vấn đề của mình mới ý thức được việc cần phải sửa đổi. Bạn cần hiểu rằng, trì hoãn là chướng ngại tinh thần bạn cần vượt qua, nó không liên quan đến các yếu tố bên ngoài như thời tiết, chưa có người giúp, chưa có tiền... Bạn vẫn có thể bắt đầu mọi thứ trong khả năng của mình mà không cần điều kiện lý tưởng.

Nỗi lo sợ thất bại chính là nguồn gốc của căn bệnh trì hoãn. Bạn sẽ bị ám ảnh và luôn suy nghĩ tiêu cực rằng mình chưa đủ năng lực. Hậu quả nào nếu bạn thất bại? Mọi người sẽ cười chê, chế nhạo bạn thế nào.

Khi còn trẻ, cứ thử đương đầu với khó khăn, thất bại chính là những bài học đầu đời giúp ta trưởng thành. Sợ hãi khiến mọi thứ chỉ như chưa bắt đầu. Tuy nhiên, làm sao có thể thất bại khi mà bạn chưa hề bắt tay vào làm bất cứ việc gì?

Hãy thử nghĩ mà xem ngày xưa không có các công cụ hỗ trợ như bây giờ người ta vẫn xây dựng được Kim tự tháp Ai Cập, người lính cụ Hồ xưa kia không đủ súng ống, phương tiện vẫn tìm cách chế ra đủ mọi dụng cụ để đánh thắng giặc ngoại xâm,..

Bạn cũng vậy, bạn chẳng cần có đủ các điều kiện vật chất được chuẩn bị đầy đủ, kỹ lưỡng, thứ bạn cần là một quyết tâm đủ lớn, một tâm lý sẵn sàng để đối mặt với những khó khăn, thử thách. Ngay khi bạn không có đủ những điều kiện vật chất thì cũng đã phải tiến hành về tinh thần.

Trở ngại về vật chất luôn không quan trọng bằng những trở ngại tinh thần mà chúng ta tự tạo ra cho mình. Chỉ cần có quyết tâm, biết vạch rõ mục tiêu mà mình muốn hướng đến thì bạn đã thành công một nửa trước khi bắt đầu mọi thứ.

Hãy mang theo một trái tim đầy nhiệt huyết mà lên đường, mục tiêu dù có là bao xa thì đường vẫn ở ngay dưới chân bạn, cứ đi rồi sẽ đến. Cho dù bạn chỉ bước một bước cũng hơn là bạn cứ mãi đứng ở đó, hành trình vạn dặm cũng phải bắt đầu bằng bước chân đầu tiên, nếu còn chần chừ, thiếu quyết đoán bạn đang để vụt mất những cơ hội tốt đẹp.

7, Theo Reviview 365 tổng hợp