Trong bối cảnh xã hội hiện nay, áp lực học tập đã trở thành một vấn đề nổi cộm, không chỉ đối với học sinh mà còn đối với các bậc phụ huynh, thầy cô và lãnh đạo giáo dục. Một học sinh từng đạt danh hiệu học sinh giỏi từ lớp 1 đến lớp 9 tại TP.HCM đã gửi đi một bức thư đầy xúc động, kêu gọi sự thấu hiểu và thay đổi từ những người lớn. Bức thư bộc lộ những nỗi lòng giấu kín của một thế hệ đang gánh chịu sự kỳ vọng quá lớn từ mọi phía. Dưới đây là nội dung bức thư:

Kính thưa các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo!

Cháu xin được trút hết nỗi lòng đã giấu diếm suốt bấy lâu nay, cháu, cũng như nhiều bạn học sinh khác, mong mỏi sẽ nhận được sự chia sẻ và ý kiến từ các bác lãnh đạo, các phụ huynh và thầy cô.

Cuộc sống của chúng cháu giờ đây chỉ xoay quanh hai chữ "học tập." Từ việc thức dậy, đi học trên trường, học thêm, rồi về nhà, mọi thứ đều lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn. Niềm đam mê học tập mà cháu từng có dần biến mất.

Cháu bắt đầu kiệt sức, cảm thấy chán nản và tuyệt vọng mỗi khi nghe đến chữ "HỌC". Thời gian học của chúng cháu thậm chí còn nhiều hơn thời gian được nghỉ ngơi. Mỗi ngày đi học càng nhiều, kiến thức dường như càng trở nên vô nghĩa.

Cháu tự hỏi, vì sao thầy cô chỉ cần dạy một bộ môn nhưng chúng cháu phải học đến mười mấy môn? Áp lực từ thầy cô, phụ huynh và xã hội đè nặng lên chúng cháu. 

Cháu sợ lắm! Sợ mỗi khi ông mặt trời lên báo hiệu một ngày học nữa lại bắt đầu. Cháu sợ tiếng trống báo giờ về không phải là thời gian được nghỉ ngơi mà chỉ là giờ nghỉ giữa các lớp học thêm.

Cháu nhìn các bạn cùng trang lứa với ánh mắt đờ đẫn, vô hồn, ngồi lặng lẽ trên xe máy giữa dòng người kẹt xe lúc 5h chiều, cảm giác như bị bó buộc trong một thế giới không có lối thoát.

"Mỗi ngày đến trường là một ngày vui" – câu nói này cháu đã nghe từ khi vào lớp 1, nhưng giờ đây, khi 15 tuổi, cháu thực sự cảm thấy ghét nó. Cháu xin lỗi khi nói ra điều này, cháu biết việc đó sẽ khiến người lớn khó chịu, nhưng xin cho phép cháu được nói lên sự thật: Cháu ghét đi học.

Tiếng kêu cứu từ áp lực học tập: Học sinh chỉ là con người, không phải máy móc

Những áp lực vô hình từ việc học, thầy cô, gia đình khiến chúng cháu cảm thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa. Chương trình học hiện tại không cho phép chúng cháu sáng tạo, mọi thứ đều bị bó buộc theo quy tắc cứng nhắc. Chúng cháu học vì kì vọng, vì điểm số, nhưng rồi để làm gì?

Học sinh chúng cháu không còn hiểu được giá trị của bữa ăn bên gia đình, không biết đến sự thư giãn. Những ngày dài cứ trôi qua trong cảnh học tập căng thẳng, không có sự định hướng cho tương lai. Chúng cháu thờ ơ, lãnh đạm, vô cảm và thiếu kỹ năng sống.

Cháu thực sự mong rằng các bác lãnh đạo, các thầy cô giáo, và phụ huynh có thể hiểu được rằng chúng cháu cũng chỉ là con người, không phải máy móc. Hãy cho chúng cháu được sống trọn vẹn trong những tháng năm tuổi học trò, và đừng quá kỳ vọng để rồi thất vọng khi chúng cháu không đáp ứng được những tiêu chuẩn mà mọi người đặt ra.

Học sinh chúng cháu cũng có cảm xúc, giới hạn, và khả năng riêng. Xin đừng chỉ trích khi bọn cháu không thể đạt điểm cao, và hãy nhớ rằng mỗi người có một năng lực nhất định.

Cháu xin mọi người hãy hiểu: HỌC SINH CŨNG CHỈ LÀ CON NGƯỜI, KHÔNG PHẢI MÁY MÓC.

----------

Bức thư này có thể không hẳn là một bức thư thực sự, chúng tôi sưu tầm được trên mạng xã hội, nhưng khi đọc, đâu đó cũng cảm thấy sự đồng cảm về những khó khăn mà học sinh ngày nay phải đối diện. Chúng ta nên làm thế nào?

BTV Reviews365.net, Theo Reviview 365 tổng hợp